Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_25
"Ách. . . . . . Ta tên là Hoa Nhiễm." sắc mặt Hoa Nhiễm đột nhiên đỏ lên.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy bộ dáng hắn rất hoài niệm, không khỏi lộ ra nụ cười, "Hoa Nhiễm, mấy ngày trước có phải ngươi sợ ta hay không?"
"Ta. . . . . ."
"Phải hay không?"
"Ta sợ người xa lạ. . . . . ." Hoa Nhiễm cúi đầu ngập ngừng.
"Hiện tại thế nào?"
"Cha ta nói ngươi không phải là người xấu, bảo ta không cần quá phòng bị với ngươi."
"À." Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong như hiểu ra, tiến lên kéo Hoa Nhiễm, "Vậy ta có thể hôn ngươi không?" Hắn đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của Hoa Nhiễm cũng được, mình sẽ từ từ làm cho nàng khôi phục thành dáng vẻ trước kia. Hắn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đột nhiên có một loại khát vọng nào đó.
Hoa Nhiễm ở trong ngực hắn ngọ nguậy có chút bất an, Nguyệt Vô Phong nhìn thấy buồn cười nhưng vẫn cố đè nén, "Hả?"
Hoa Nhiễm giơ tay lên chọc chọc ngực của hắn nói, "Nguyệt Vô Phong, cha ta nói, ngươi là tướng công của ta. Mẹ ta kể, ngươi đối đãi với ta không tệ."
"Ừm"
"Nhưng. . . . . . bây giờ ta không có cảm giác đối với ngươi."
"Hả?" Nguyệt Vô Phong cau mày?
"Cho nên. . . . . ." Hoa Nhiễm một tay hắn đẩy ra, "Ngươi không thể hôn ta."
Nguyệt Vô Phong hoảng hốt, nhìn bóng lưng Hoa Nhiễm nhanh chóng rời đi, nhẹ nhàng mỉm cười, thật ra cuộc sống trôi qua như thế cũng rất hạnh phúc. Nhớ tới Hoa phụ nói đem khu rừng này cho bọn hắn mượn, hắn cũng đã hưng phấn không thôi, Hoa Nhiễm, nam nhân nữ nhân sống chung mấy ngày cũng sinh tình, huống chi là vợ chồng chúng ta.
Hoa Nhiễm âm thầm cười trộm, nhưng không dám lộ ra khác thường, Nguyệt Vô Phong là người rất tinh minh, nếu bị hắn phát hiện sơ hở còn không bị lột da sao. Chẳng qua hiện tại hắn nhất thời nóng nảy mới không phát hiện được chân tướng thôi.
Hoa Nhiễm đi vòng qua phía sau Liễu gia mới phát hiện, phụ mẫu đã đi mất, thậm chí còn mang đi rất nhiều thức ăn ngon. Trong lòng giận dữ, ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong vẻ mặt đưa đám, "Ô ô, cha và mẹ không biết đi nơi nào, bụng của ta đói."
Nguyệt Vô Phong cười khẽ, sờ sờ đầu của nàng nói, "Thật đúng là tiểu hài tử."
"Tiểu hài tử cũng đói nha. . . . . ." Hoa Nhiễm quệt mồm, gương mặt ủy khuất.
"Ngoan, ca ca nấu cơm cho ngươi ăn." Nguyệt Vô Phong dễ chịu nói, nhưng trong lòng thầ nghĩ, danh xưng này không khỏi có chút quái dị.
:clap:
Chương 89:
Nguyệt Vô Phong đi vào phòng bếp, mặc dù phòng tuy nhỏ, nhưng 5 thứ đều đủ cả. Gạo nè, dầu, muối, dấm đều có, chỉ thiếu hụt thức ăn, Nguyệt Vô Phong không nhịn được hỏi, "Hoa Hoa, bình thường lúc các ngươi ăn cơm, thức ăn lấy từ đâu."
"Ừ, ở nhà ta thịt do cha ta đánh bắt trên núi hoang, cá do cha ta bắt trong ao, rau cải là tự trồng phía sau hoa viên." Hoa Nhiễm lại bẻ ngón tay nói, "Còn có một chút dưa muối là mẹ ta tự làm, còn có thịt muối cũng là mẹ ta làm, còn có cá muối, cũng rất ăn ngon. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong vừa nghe xong bối rối, "Tại sao lại nhiều vấn đề như vậy." Hắn đường đường là Đại Thiếu Gia của Nguyệt gia khi nào động tới ngón tay, bình thường đã quen quần áo đưa đến thân, cơm nước đưa tới miệng, hắn nói làm cho Hoa Nhiễm ăn, cũng chỉ nghĩ sẽ nấu những món quen thuộc là được, mà bây giờ còn tăng thêm một cái, không bột làm sao gột nên hồ, huống chi hắn không phải là người khéo léo, hắn cũng chỉ là một nam nhân kém cỏi.
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Mặc dù Nguyệt Vô Phong có chút khó xử, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi nàng, hắn cảm giác hôm nay mình trở về lúc mười sáu tuổi trở về thời kì ngượng ngùng, hiện tại đứng ở trước mặt người yêu, chỉ muốn duy trìho mình trạng thái tốt nhất.
"Muốn ăn rất nhiều rất nhiều, ngươi biết không, tay nghề của mẹ ta rất tốt, làm cái gì ăn cũng rất ngon. Đặc biệt là cà dồn thịt băm, còn có gà xào lăn, gà xé phay, đều là món ăn ngon. . . . . ."
Hoa Nhiễm nói liên miên một hồi, Nguyệt Vô Phong chỉ nhớ mấy món, vì vậy hắn nói, "Vậy ta làm sốt cá, súp nấm và còn có rau cải xào miến cho ngươi ăn." Xem như cũng chỉ có mấy món ăn này tương đối dễ làm, mặc dù khi làm ra nhất định mùi vị kém hơn của Hoa mẫu.
Hoa Nhiễm bất mãn, quệt mồm, "Tại sao không có thịt, hơn nữa mới ba món."
"Hai người chúng ta ăn không hết nhiều món như vậy, ngoan."
Hoa Nhiễm gật đầu một cái. Sau đó dẫn hắn ra sau vườn hái rau cải. Sau khi Nguyệt Vô Phong đi ra vườn, trừng mắt, "Hoa Nhiễm, rau cải của nhà ngươi quá lớn." Thậm chí rau cải khác cũng như thế, ước chừng cũng muốn lớn gấp mười lần rau cải bình thường.
Hoa Nhiễm tràn đầy hài lòng, sờ lỗ mũi nói, "Ta trồng, hắc hắc."
" thể là đất đau nơi này tương đối tốt."
"Không phải, là ta trồng."
"Tốt, là ngươi trồng."
"Ngươi nói cho có lệ." Hoa Nhiễm tức giận, bướng bỉnh.
"Hoa Hoa thông minh nhất, là Hoa Hoa trồng." Nguyệt Vô Phong cười híp mắt vuốt đầu Hoa Nhiễm, thầm than, hài tử này khi còn bé thật khó dây dưa.
Nguyệt Vô Phong lại đưa Hoa Nhiễm đi đến hồ xiên cá, bản lĩnh tốt, rất nhanh đã xiên mấy con cá. Hoa Nhiễm hưng phấn vỗ tay nói, "Nguyệt Vô Phong, ngươi giống như cha của ta."
Nguyệt Vô Phong bật cười, nữ hài tử khi còn bé xem cha là trời, trưởng thành sẽ xem trượng phu là trời, nhớ tới Hoa Nhiễm đứng ở trước mặt cha nàng nói, cha, ngươi và Vô Phong đều lợi hại, không khỏi buồn cười.
Khi mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, Nguyệt Vô Phong làm đầu bếp, hắn định kéo Hoa Nhiễm vào giúp đỡ, Hoa Nhiễm lại cầm một quyển sách ngồi nghiêng trên ghế, "Mẹ chưa bao giờ bảo ta giúp, ta muốn đọc sách."
Nguyệt Vô Phong im lặng, cũng thuận theo nàng.
Sau khi Nguyệt Vô Phong ở trong phòng bếp lục đục nửa ngày, rốt cuộc bưng ra ba món ăn và cơm. Ba món ăn cụ thể đều là súp, hắn đổ nước vào trong nồi, lại đem nguyên liệu mới vừa rửa sạch bỏ vào, nấu cho đến khi tất cả đều chín nhừ mới thôi. Đổ ra ngoài phân loại. Hắn không biết cho vào bao nhiêu đồ nêm, vì vậy cho muối vào từng chút, nếm hết lần này đến lần khác, nếm đến khi vị súp thích hợp mới bưng ra. Về phần cơm nấu chín thật chín, giống như cháo nhưng không phải là cháo.
Hắn lúc đi ra, thấy Hoa Nhiễm làm rơi sách ở trên mặt, ngủ thiếp đi. Hắn tức cười, đi đến nhặt sách lên, cúi người xuống hôn nàng một cái, lại kéo nàng, "Hoa Nhiễm, ăn cơm."
Hoa Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngáp một cái, "A."
Khi Hoa Nhiễm ngồi ở trước bàn cơm, bới hai muỗng cơm, lại múc một chút món ăn, cau mày, nhìn Nguyệt Vô Phong cố gắng nuốt xuống, tốt, rất nể tình, sau đó Hoa Nhiễm buông bỏ bát đũa, "Thật khó ăn. Không ăn."
"Ăn một chút nữa." Nguyệt Vô Phong dụ dỗ nàng.
"Thập Dạ ca ca làm ăn rất ngon." Hoa Nhiễm bĩu môi, "Ngươi làm tuyệt đối không ăn ngon."
Nguyệt Vô Phong biến sắc, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, "Không cho phép nói đến hắn."
:clap:
Chương 90:
Hoa Nhiễm ngẩn ra, "Oa" một tiếng, khóc, "Ngươi khi dễ ta."
Nguyệt Vô Phong hốt hoảng, tới dụ dỗ nàng, "Đừng khóc, ta không khi dễ ngươi, nhưng đừng nói đến Thập Dạ, ta không thích hắn."
"Nhưng hắn đối với ta rất tốt, hắn làm cho ta rất nhiều rất nhiều món ăn ngon."
"Được, được, được, về sau ta cũng làm cho ngươi rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, không cần nhắc đến hắn nữa được chứ."
"Ừ." Hoa Nhiễm gật đầu một cái, muốn rời đi lại bị Nguyệt Vô Phong bắt được, "Không ăn sẽ đói bụng, khó ăn cũng chịu chút, đượchứ."
Hoa Nhiễm lắc đầu.
Nguyệt Vô Phong lại nắm nàng thật chặt, tiến một bước dụ dỗ, "Ta đút cho ngươi ăn, ăn xong rồi, sau đó ta xuống núi mua kẹo cho ngươi ăn, có được không?"
Hoa Nhiễm cười hì hì nói, "Tốt."
Nguyệt Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, từng miếng từng miếng đút cho nàng ăn, nghĩ thầm, cô nãi nãi này rất khó phục vụ a.
Hoa Nhiễm ăn cơm nước xong, nhất quyết không tha, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nói mua kẹo cho ta."
"Tốt, ta đi mua." Nguyệt Vô Phong vừa dọn dẹp bát đũa, vừa than thở, sau đó rời đi.
Sau khi hắn đi, Hoa Nhiễm mới thở dài một hơi, hắc hắc he he, Nguyệt Vô Phong, ngươi thua rồi. Ngay sau đó lại không khỏi lo lắng, nơi này cách chân núi xa như vậy, có thể lúc trở về trời đã tối. Nhưng suy nghĩ lại một chút, nữ hài tử được cưng chìu như vậy, thật rất hạnh phúc đấy.
Bóng đêm từ từ buông xuống, Hoa Nhiễm ngồi ở cửa chơi cỏ đuôi chó, có chút tự trách nói, "Sớm biết cũng không chơi hắn, tại sao hắn còn chưa trở về vậy."
Đột nhiên trời đổ mưa to không hề báo trước, đợi một lúc, Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong vẫn chưa trở về, càng thêm đứng ngồi không yên chạy tới bên trong phòng cầm lên hai cây dù giấy muốn xông ra, nhưng xa xa nhìn thấy Nguyệt Vô Phong chạy tới, nàng mới thở ra một hơi.
Cùng Nguyệt Vô Phong đến gần nàng mới nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cởi xuống y phục của mình đem đồ ăn vặt mua được đi vào, mà mình lại mặc y phục mỏng manh ướt như tắm.
Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động chỉ cảm thấy muốn khóc, cả người Nguyệt Vô Phong bị mưa ướt nhẹp dính vào trên người, có vẻ cao gầy, Hoa Nhiễm đau lòng, nhất thời không nhịn được tiến lên ôm hắn thật chặt, Nguyệt Vô Phong sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, "Hoa Hoa, sao vậy, nhớ ta sao."
"Ừ, về sau ta sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ đòi ăn kẹo nữa."
"Ngoan, ta hiện tại rất lạnh, có y phục sạch sẽ hay không."
"Có." Hoa Nhiễm nói, "Ta đi tìm, ngươi chuẩn bị trước một chút nước tắm, sau đó ta dẫn đi tắm rửa."
Hoa Nhiễm từ trong phòng lấy ra bộ y phục sạch sẽ của cha chưa từng mặc, ra ngoài liền nhìn thấy Nguyệt Vô Phong đã bắt đầu nấu nước, lại đem những loại kẹo cất rất kỹ đưa cho nàng, "Kẹo nhà này rất nổi tiếng, ngươi ăn thử xem, dễ ăn hay không."
Hoa Nhiễm cầm lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng, "Rất ngọt."
Sau khi Nguyệt Vô Phong tắm rửa thay quần áo mới, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hắn hít hà tay áo của mình, hỏi Hoa Nhiễm, "Tại sao thơm như vậy, ngươi để cái gì vào?"
"Ta để sữa ong chúa, hòa lẫn hương hoa á." Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong nghiêng người đến, không khỏi đỏ mặt ngã lùi về phía sau một bước.
Nguyệt Vô Phong ở trên cổ Hoa Nhiễm hít hà, "Giống như mùi trên người của ngươi."
"Ha ha. . . . . ." Hoa Nhiễm không biết làm sao trả lời, Nguyệt Vô Phong lại nghiêm chỉnh lại, "Hoa Nhiễm, buổi tối chúng ta ăn ngon, ngươi xem ta còn mang về nửa con vịt quay, chúng ta cùng nhau ăn, ngươi thích ăn phần nào?"
"Muốn ăn đùi vịt." Hoa Nhiễm chỉ chỉ phần nhiều thịt nhất.
"Ừ, tốt." Nguyệt Vô Phong liền đem đùi vịt lột xuống cho nàng, nhìn vẻ mặt Hoa Nhiễm ăn rất hạnh phúc, hắn tự tay lau dầu mở bên miệng nàng, Hoa Nhiễm ngây ngốc đem đùi vịt đưa tới môi hắn hỏi, "Ngươi muốn ăn không?"
"Tốt." Nguyệt Vô Phong há mồm cắn một miếng, Hoa Nhiễm lại ngây ngốc cười.
Hoa Nhiễm lại la hét muốn uống sữa, Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ nói, "Hiện tai đi nơi nào lấy sữa?"
"Hắc hắc, lần này không cần làm phiền ngươi a, trong nhà có chứa trong một cái bình lớn, mẹ nói đặt ở nơi nào tương đối dễ bảo quản, nhưng mà ta lại không với tới."
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng tung người lên đem cái bình lớn cầm xuống, rót đầy một chén đưa cho Hoa Nhiễm, nhưng không hiểu nói, "Ngươi thích uống sữa?"
"Ừ, thích, uống buổi tối ngủ ngon giấc."
"Về sau uống nhiều một chút, bảo dưỡng da."
"Thật sao?" Hoa Nhiễm hỏi.
"Dĩ nhiên, ta trước kia cũng thích uống, sau này bị người cười nhạo, nói cái này dành cho tiểu hài tử uống nên ta không uống nữa."
"Ngươi muốn uống không?" Hoa Nhiễm bưng đưa đến môi hắn.
"Ngươi uống trước đi."
Vì vậy Hoa Nhiễm liền cúi đầu uống sữa, sau đó Nguyệt Vô Phong đưa đầu tới nói, "Hoa Hoa, ta cũng muốn uống, ta muốn nếm thử một chút mùi vị trong miệng ngươi." Vì vậy môi của hắn liền đặt lên môi của nàng, cạy ra môi của nàng, nặng nề hôn nàng, cũng không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, hắn chính là muốn hôn nàng, suy nghĩ một hết một ngày, sau đó hắn buông nàng ra, Hoa Nhiễm thở hổn hển, đỏ mặt chạy về phòng đóng cửa đắp chăn.
Nguyệt Vô Phong bật cười, bưng sữa đưa lên miệng uống hết, sau đó đi gõ cửa phòng Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cũng không cho hắn vào, "Ngươi là người xấu, ngươi hôn ta."
Nguyệt Vô Phong dở khóc dở cười, "Hoa Nhiễm, đó là biểu hiện yêu ngươi."
"Ngươi gạt người."
"Ôi chao. . . . . ." Nguyệt Vô Phong không nói.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta mắc mưa, thân thể rất khó chịu." Nguyệt Vô Phong nói.
"Ngươi lại gạt người."
"Ngươi không muốn cho ta vào, ta sẽ đi về, hiện tại trời mưa rất lớn, sau khi ta mắc mưa, ta sẽ bị bệnh."
Qua thật lâu, Hoa Nhiễm thấy bên ngoài không có động tĩnh, chậm rãi mở hé cửa, lại nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cười híp mắt nhìn nàng, sau đó tiến lên một bước mạnh mẽ ôm lấy nàng, ôm nàng đến trên giường, không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, đắp chăn cho hai người, "Ngoan, ngủ đi."
"Tại sao ngươi có thể như vậy. . . . . . ?" Hoa Nhiễm bất mãn.
"Bình thường ngươi cũng ngủ một mình sao?"
"Ừ."
"Không sợ sao?"
"Hoa Hoa dũng cảm nhất. Không sợ."
"Nhưng ta ngủ một mình rất sợ, cho nên ngươi phải ngủ cùng ta." Trong bóng tối Nguyệt Vô Phong cười híp mắt.
"Như vậy a, vậy ngươi ngủ đi, đừng sợ." Hoa Nhiễm như trẻ con vỗ vỗ lưng Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong len lén vừa cười, hài tử này thật dễ lừa, chốc lát nữa tiếp tục lừa gạt, hì hì. . . . . .
Chương 91:
Hai người "Đồng sàng dị mộng”, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm mặc y phục chỉnh tề, không biến sắc bắt đầu cởi. Hoa Nhiễm giật mình, vội vàng đè lại tay của hắn, "Ngươi làm cái gì?"
"Không nóng sao?" Tay Nguyệt Vô Phong bắt đầu không an phận.
"Hiện tại cũng cuối thu rồi, làm sao có thể nóng." Hoa Nhiễm không rõ ý tưởng nói.
"Nhưng ta nóng."
"Ngươi nóng, tự ngươi cởi là được. Làm gì cởi ta." Hoa Nhiễm đẩy hắn ra.
Vì vậy Nguyệt Vô Phong liền bắt đầu cởi y phục của mình, cởi không còn một cái, cởi xong sau đó bắt đầu cởi ra y phục của Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm bất mãn nói, "Tại sao ngươi lại cởi y phục của ta?"
"Ngươi có biết hơi nóng truyền lẫn nhau, cũng sẽ nóng hay không."
Hoa Nhiễm nghĩ, may mắn là đêm tối, hắn không nhìn rõ trên nét mặt nàng, bởi vì nàng thật sự rất khó nhịn, "Ngươi gạt người."
"Ai gạt ngươi, ngươi là một hài tử, cái gì cũng không hiểu, bảo ngươi cởi thì ngươi cứ cởi, cứ lằn nhằn như vậy cũng không đáng yêu."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian